Đầu có thể ngẩng lên được cũng có thể cúi xuống được
Gặp khi nghịch cảnh, ngẩng đầu chính là sự bền bỉ; gặp khi thuận lợi, cúi đầu là sự thanh tỉnh.
Ở vị trí thấp kém mà ngẩng đầu là khí phách, ở địa vị cao mà cúi đầu là sự khiêm tốn.
Lúc thất ý, ngẩng đầu là sự tự tin, lúc đắc ý mà cúi đầu là sự độ lượng.
Ngẩng đầu lên làm người, nhất định có thể giành được hoa tươi cùng tán thưởng; cúi đầu làm việc, cũng có thể giành được sự tôn trọng và ngợi khen.
Bất kể bạn có bao nhiêu tiền, làm quan chức lớn đến đâu, cúi mình xuống làm việc, cúi đầu nói chuyện, hình tượng của bạn trong suy nghĩ của người khác không phải nhỏ bé mà lại là to lớn!
Trong đối nhân xử thế, dù là ngẩng đầu hay cúi đầu vẫn đều có thể xem là cao thượng, vẫn có thể xem là rộng lượng, đều là hành động sáng suốt!
Cư xử với người khác, ngẩng đầu lên là núi cao; cúi đầu xuống là biển cả!
Một người dù cả đời không leo lên núi, nhưng trong lòng bạn nhất định phải có một ngọn núi. Nó có thể khiến bạn hướng đến chỗ cao mà tiến lên, làm cho bạn luôn có mục tiêu để nỗ lực, dù cho rơi vào hoàn cảnh nào cũng có thể ngẩng cao đầu, đều có thể nhìn thấy hy vọng của mình ở phía trước.
Một người dù cả đời chưa nhìn thấy biển, nhưng khi gặp chuyện bạn phải có được ý chí như biển cả, trong lòng có thể chứa được đủ mọi loại sự tình, có thể bao dung được con người với muôn hình muôn vẻ khác nhau!
Dù là ai cũng không cách nào làm hài lòng tất cả mọi người. Gặp phải người vô duyên, bạn có nói chuyện với anh ta thêm bao lâu nữa cũng chỉ là nói thừa. Gặp người hữu duyên, sự hiện hữu của bạn có thể đánh thức cảm giác của họ.
Có người dù cho đã quen nhau mấy năm rồi vẫn cảm thấy lạ lẫm, dường như cảm thấy có một loại ngăn cách, giống như một đóa hoa nở ở bờ bên kia, cứ xa xa không thể chạm đến được. Mà có người chỉ xuất hiện trong nháy mắt là muốn gần ngay, dường như là tìm ra được sau thời gian dài thất lạc.
Đời người, nên ngẩng đầu thì ngẩng đầu, nên cúi đầu thì cúi đầu
Đi lên dốc thì nên cúi đầu, đi xuống dốc thì nên ngẩng đầu. Ai trong cuộc sống cũng sẽ có lúc không thuận buồm xuôi gió, không phải lúc nào cũng được hài lòng, cũng sẽ có lúc thất ý.
Lúc đang phát triển đi lên, không nên kiêu ngạo, vênh váo tự đắc, quên đi quá khứ gian khổ; Lúc đang ở hố sâu tuyệt vọng, cũng không nên ủ rũ, uể oải, đánh mất dũng khí đi về phía trước. Đã hiểu được quý trọng cũng phải hiểu được khiêm tốn.
Đời người phải học được cách dùng tâm thái tích cực và lý trí để đối đãi với thế gian, dùng tinh thần mạnh dạn để theo đuổi những điều tốt đẹp hơn. Lúc đắc ý, nên cúi đầu trầm tĩnh không tùy tiện; lúc thất ý, nên ưỡn ngực ngẩng đầu không tiêu trầm. Không vì hoàn cảnh bên ngoài mà vui, cũng không vì bản thân mà buồn.
Đừng làm cho cuộc sống của mình quá mệt mỏi. Cần phải học được cách suy nghĩ thông thoáng, xem nhẹ, không cưỡng cầu, học được khả năng thích ứng. Phải biết thời điểm buông tha cho chính mình, tìm kiếm con đường mới, đánh tan sự mệt mỏi của tâm hồn.
Con người sở dĩ phiền muộn, là bởi đối với những chuyện buồn thường nhớ quá lâu, nhớ những cái không nên nhớ. Kỳ thực, nên nhớ kỹ nhất chính là những chuyện làm con người ta vui vẻ, hạnh phúc, những chuyện đáng quên nhất, chính là những việc làm người ta đau buồn.
Ngẩng đầu cúi đầu, rồi lại cúi đầu ngẩng đầu! Lúc ngẩng đầu nên giữ được khí phách và mỉm cười; lúc cúi đầu, cũng không làm mất nhân cách và sự tôn nghiêm. Ngẩng đầu cúi đầu đều đáng khen, cúi đầu ngẩng đầu mọi sự vẹn toàn!
Nguồn: phunugiadinh.vn